Email |
Đăng ký Quên mật khẩu | |
Mật khẩu |
Nhớ mật khẩu |
Người gửi | Nội dung |
---|---|
Trần Đức Long |
Gửi lúc:
Niềm tự hào của riêng tôi khi tôi là Giáo viên Việt Úc Thắm thoát trôi qua đã hơn 5 năm gắn bó với ngôi nhà Việt Úc, nhớ lại ngày mới đi làm thật hồi hộp cộng them bỡ ngỡ. Tôi xuất phát điểm không phải dân ngoại ngữ hay sư phạm nhưng tôi bén duyên với nghề giáo khi tôi đi dạy gia sư tiếng anh. Những năm tháng đi dạy gia sư tiếng anh vào buổi tối và ban ngày thì đi làm công việc sự kiện. Dần dần tôi thấy yêu thích công việc này từ lúc nào không hay, tôi yêu thích việc dạy trẻ chính cái môn học là thế mạnh của tôi. Ngày tôi gặp anh Cường – sếp của tôi hiện giờ, tôi cảm thấy thật sự gần gũi như 1 người anh. Anh đã hỏi tôi 1 câu mà 6 năm nay tôi vẫn nhớ đó là “Theo em, yếu tố nào là quan trọng nhất của nghề giáo viên tiểu học?” – Tôi đã trả lời anh rằng “Đó là tình yêu trẻ anh ạ”. Và anh bảo rất đúng. Nên khi được nhận công việc đầu tiên là đi trợ giảng, sau đó là dạy chính thức tại trường Việt Nam – Cuba tôi đã rất tự tin và tràn đầy nhiệt huyết, so với việc mình đi dạy gia sư ngày xưa thì khác hẳn, khi tôi được tiếp xúc với những người bạn nhỏ, tôi thấy mình như 1 người mẹ, 1 người chị người cô của tụi nhỏ vậy. Tôi đem hết khả năng của mình và tình cảm dạy và trò chuyện với các bạn ý. Và thật sự tôi thấy gắn bó kinh khủng khi những ngày cuối khi thấy các con khóc và ôm tôi, mong tôi ở lại dạy tiếp. Tôi cũng khóc theo như có sợi dây vô hình giữa tôi và các con. Tôi nghĩ mình đã thành công khi đem đến những tiết học thoải mái cho các con giúp cho các con yêu thích môn học của mình và cả mình nữa. Khi tôi biết năm sau chị giáo viên biên chế tại trường quay trở lại dậy và tôi không còn được dạy tại đó tôi đã buồn rất nhiều. Tôi đã mua nhiều bánh kẹo cho các con vì tình cảm dành cho tụi nhỏ chứ không phải vì muốn lấy long chúng. …….. Nhưng cuộc đời đâu phải bản nhạc vui và êm đềm như vậy mãi, tôi bước vào cuộc hôn nhân người chồng hiện tại của mình. Ba năm với tôi thật sự song gió, song to biển lớn làm tôi không thể ổn định tâm lý để giữ mãi phong độ như xưa được. Nó như nuốt chửng tôi khiến tôi nhiều lần muốn gục ngã, muốn li hôn và từ bỏ để đi thật xa. Nhưng tôi không thể đi đâu được khi nhìn con gái mình, nó sẽ thế nào khi đi theo mình, bản thân mình cũng không thể để con đi theo bố được. Tôi đã níu kéo cuộc hôn nhân này bằng nhiều cách như đi gặp khóc thật nhiều và tự thu mình vào như 1 con điên, rồi để cơ thể mình béo lên. Tôi đã thử đi gặp chuyên gia tâm lý để gỡ rối và cũng đỡ 1 phần nào đấy….
……
Cuộc đời dần dần tốt lên thì bài học lớn trong sự nghiệp đến với tôi. khi 1 sự việc đơn giản là nhắc nhở học sinh, đánh nhẹ vào tay học sinh khi con không làm đúng theo ý cô giáo tôi đã vô tình khiến sự việc căng thẳng khiến cả mình cả học sinh đều áp lực, buồn. Tôi đã bị ảnh hưởng bởi cuộc sống nghiệt ngã này làm mình khô cứng, giải quyết mọi chuyện không bằng tình cảm nữa. Nên khi bị nhà trường gọi đến gặp phụ huynh, bị họ nói rằng tôi tát con họ gãy rang, cô Hiệu trưởng đã mắng xối xả tôi đã ôm mặt khóc rất nhiều. Tôi đã phải xin lỗi học sinh phụ huynh, học sinh, rồi nhà trường và trung tâm về lỗi lầm của mình. Dường như tôi chỉ muốn nghỉ việc ngay lúc đấy, nhưng khi bình tĩnh lại tôi thấy đây là bài học mà cuộc sống dạy cho mình để mình sắp xếp lại cuộc đời mình để việc này không ảnh hưởng tới việc kia, chuyện gia đình không ảnh hưởng tới công việc và ngược lại. Bài học như 1 hồi chuông thức tỉnh tôi, kéo tôi xuống, nén tôi xuống tận đáy sâu cảm xúc tiêu cực để rồi tôi vươn lên và làm chủ sự việc một cách bình tình và lấy lại bản lĩnh và phong độ, dần dần tôi đã thoát khỏi tâm lý nạn nhân để nhìn nhịn sự việc khác đi và tích cực lên. Giờ đây mỗi ngày lên lớp tôi đều tự nhủ làm thế nào để học sinh của mình cảm thấy vui khi thấy mình và yêu thích môn học của mình hơn. Trước đây có cậu học sinh rất ngỗ nghịch và không dạy được. Khi tôi nhắc nhở mất trật tự thì cậu học sinh đấy đập bàn và đập cửa trước mặt tôi. Có thể nói là 1 học sinh thiếu hiểu biết từ trước đến nay tôi dạy, cô chủ nhiệm thì bảo bó tay, kệ nó chị ạ. Giờ đây tôi đã nói chuyện được với cậu bé đó, tôi thấy cậu bé đấy đã chịu ngồi làm bài mà tôi giao cho cả lớp. Tôi thấy rất vui và tôi thấy mình dần dần tìm lại được chính mình ngày xưa. Đó chính là chạm được vào trái tim của học sinh, khiến các con hiểu biết hơn không phải bằng mắng phạt mà nói để các con hiểu. Lớp mà có phụ huynh khiếu nại cũng vui vẻ mỗi khi gặp tôi, cậu bé hs mà mẹ kêu là bị ảnh hưởng tâm lý nặng nề, rồi gãy rang thì lên tặng tôi sticker cái bánh hamberger mà cậu ý vẽ. Phụ huynh mà từng khiếu nại tôi giờ gặp tôi lại tươi cười vui vẻ.
Tôi thật sự biết ơn những bài học, song gió đến với tôi để tôi them tự tin bước tiếp trên con đường giảng dạy con chữ đến cho học sinh… Qua sự việc này tôi thêm biết ơn học sinh thân yêu của mình, nhờ có các con mà cô mới trưởng thành hơn.
Tôi thật sự biết ơn anh Cường, cô Hà, anh Quang, anh Sử và tất cả các đồng nghiệp trong công ty đã giúp đỡ tôi để tôi khẳng định vào bản thân và con đường đang đi, để đi đâu tôi cũng luôn tự hào rằng mình là giáo viên làm tại Trung tâm Việt Úc, môi trường làm việc thân thiện, chuyên nghiệp, không có sự ganh đua với nhau mà luôn giúp đỡ nhau cùng tiến bộ hơn mỗi ngày.
Tôi biết mình có thể làm tốt hơn nữa chỉ cần mình cố gắng hơn. “Hãy để bài học giúp bạn trưởng thành hơn chứ không phải nhấn chìm bạn xuống” |
Vui lòng đăng nhập để gửi phản hồi
[Giải Ba Quý II] Nguyễn Hương Linh - VIỆT ÚC- NƠI TẠO NÊN SỰ NHIỆT HUYẾT VÀ ĐAM MÊ DẠY HỌC Trần Đức Long gửi lúc 26-07-2024 11:26:43
[Giải Nhì Quý II] Nguyễn Thị Bình - Việt Úc 10 năm - một chặng đường Trần Đức Long gửi lúc 26-07-2024 11:20:28
TRỤ SỞ CHÍNH
Số 01, Ngách 29, Ngõ 03, Phố Phạm Tuấn Tài, P.Dịch Vọng Hậu, Q.Cầu Giấy, TP Hà Nội, Việt Nam.
024 6293 6199
vanphong.hn@viet-uc.edu.vn